Chuyện con mèo dạy hải âu bay (2)
2. Làm mẹ khó lắm chứ chẳng đùa “Má! Má!” con chim non, giờ đã chui hẳn ra khỏi vỏ, chiêm chiếp một lần nữa. Nó trắng như sữa, nửa thân mình được phủ một lớp lông vũ mềm, ngắn cũn, lởm chởm. Nó loạng choạng bước vài bước và ngã bịch vào bụng Zorba. “Má! Con đói!” nó liếp chiếp, mổ lên lớp lông của Zorba. Biết cho nó ăn cái gì bây giờ? Einstein chưa bao giờ hướng dẫn Zorba cho chim ăn. Nó biết là bọn hải âu ăn cá, nhưng nó biết đi đâu để kiếm được một mẩu cá bây giờ? Zorba chạy vào bếp, và lăn trở ra một quả táo. Con hải âu non đứng dậy trên hai cái cẳng run rẩy và tấn công quả táo. Cái mỏ vàng nhỏ xíu gõ bép bép lên lớp vỏ trái cây dày cui như cao su, bị nảy ngược, con hải âu non bắn văng ra sau và ngã đập lưng xuống đất. “Con đói!” nó kêu chép chép giận dữ. “Má! Con đói!” Zorba tha con chim vào trong bếp và cố giúp nó mổ vào của khoai tây, rồi một chút thức ăn của mèo – từ ngày gia đình chủ đi vắng, nó không có nhiều thứ để lựa chọn cho lắm! – nó thấy hối hận vì đã liếm sách bát thức...