Chuyện con mèo dạy hải âu bay (2)

2. Làm mẹ khó lắm chứ chẳng đùa

“Má! Má!” con chim non, giờ đã chui hẳn ra khỏi vỏ, chiêm chiếp một lần nữa. Nó trắng như sữa, nửa thân mình được phủ một lớp lông vũ mềm, ngắn cũn, lởm chởm. Nó loạng choạng bước vài bước và ngã bịch vào bụng Zorba.
“Má! Con đói!” nó liếp chiếp, mổ lên lớp lông của Zorba.
Biết cho nó ăn cái gì bây giờ? Einstein chưa bao giờ hướng dẫn Zorba cho chim ăn. Nó biết là bọn hải âu ăn cá, nhưng nó biết đi đâu để kiếm được một mẩu cá bây giờ? Zorba chạy vào bếp, và lăn trở ra một quả táo.
Con hải âu non đứng dậy trên hai cái cẳng run rẩy và tấn công quả táo. Cái mỏ vàng nhỏ xíu gõ bép bép lên lớp vỏ trái cây dày cui như cao su, bị nảy ngược, con hải âu non bắn văng ra sau và ngã đập lưng xuống đất.
“Con đói!” nó kêu chép chép giận dữ. “Má! Con đói!”
Zorba tha con chim vào trong bếp và cố giúp nó mổ vào của khoai tây, rồi một chút thức ăn của mèo – từ ngày gia đình chủ đi vắng, nó không có nhiều thứ để lựa chọn cho lắm! – nó thấy hối hận vì đã liếm sách bát thức ăn trước khi con hải âu nở. Tất cả đều vô ích. Cái mỏ bé xíu quá mềm và bị uốn cong khi con hải âu cố mổ củ khoai tây hay thức ăn. Rồi, khi đã tới cực điểm vô vọng, Zorba chợt nhớ ra rằng con hải âu non này thuộc loài chim, và chim thì ăn côn trùng.
Bởi thế, Zorba chạy vù ra ban công và kiên nhẫn đợi bọn ruồi đậu xuống trong tầm vuốt. Cũng chẳng lâu la gì để bắt được một con ruồi, và nó mớm cho con hải âu non đang đói ngấu.
Con hải âu non mổ lấy con ruồi, ngậm nó vào mỏ và nhắm tịt mắt lại, nuốt chửng. “Ngon quá xá, Má ơi. Con muốn ăn nữa!” nó chiếp chiếp vui sướng.
Zorba chạy ra ngoài ban công lần nữa và bắt đầu nhảy tới nhảy lui trên ban công. Nó đã tóm được tổng cộng năm con ruồi và một con nhện, thì từ mái nhà của căn hộ bên kia sân, vọng tới tiếng hai con mèo cù bất cù bơ mà nó vừa dằn mặt hôm trước.
“Trông kìa, cu. Thằng béo đang tập thể dục nhịp điệu kìa. Người ngợm như thế kia, chắc chắn nó là một vũ công rồi,” một con nói.
“Ô meo, tao thì nghĩ nó đang tập aerobic cơ đấy. Trông nó giống một cái bình tuyệt đẹp. Thật duyên dáng. Thật phong cách. Này, cục mỡ, người ta đang chăm chút cho mày để thi hoa hậu hả?” con thứ hai cũng nheo nhéo.
Cả hai con cùng cười hô hố, an toàn ở phía bên kia sân.
Zorba rất sẵn lòng cho chúng hưởng tí hương vị của mấy cái vuốt sắc như dao, nhưng chúng lại ở xa quá. Bởi vậy, nó quay lại với con hải âu háu đói cùng mẻ côn trùng vừa bắt.
Con hải âu non nghiến ngấu nuốt năm con ruồi nhưng nhất quyết không động tới con nhện. No nê, nó ợ một cái rồi xích người sát lại bụng của Zorba. “Má, con buồn ngủ rồi!”, nó khẽ liếp nhiếp.
“Nghe này, tớ xin lỗi về chuyện này, nhưng tớ không phải là mẹ của đằng ấy!” Zorba khẽ nói.
“Tất nhiên Má là má của con. Và là một bà má rất xịn,” nó đáp, và nhắm mắt lại.
Khi Đại Tá, Secretario và Eistein xuất hiện, chúng thấy con hải âu non đang ngủ ngay cạnh Zorba.
“Chúc mừng! Thật là một con hải âu non xinh đẹp. Nó nặng bao nhiêu thế?”
 Eistein hỏi.
“Hỏi han cái kiểu gì thế? Tôi có phải mẹ nó đâu!” Zorba cáu kỉnh.
“Nhưng đó là câu mà người ta thường hỏi trong những dịp này. Đừng có hiểu lầm ý của tôi. Thực tế thì nó là một con hải âu xinh đẹp!” Đại Tá nói.
“Thật khủng khiếp! Quá khủng khiếp!” Einstein rên lên, nhồi cả hai chân trước vào miệng.
“Liệu chúng tôi có thể biết cái gì khủng khiếp đến thế không?” Đại Tá thắc mắc.
“Con chim hải âu này không có gì để ăn cả. Điều đó thật khủng khiếp! Khủng khiếp làm sao!”
“Anh nói đúng”, Zorba đồng ý. “Tôi đã phải kiếm cho nó mấy con ruồi, và tôi nghĩ chắc còn lâu nó mới lại thấy muốn ăn nữa.”
“Secretario, anh còn đợi gì nữa?” Đại Tá giậm chân nôn nóng.
Scusi, xi-nho, nhưng tôi không hiểu ý ngài?”
“Chạy về nhà hàng và mang lại đây một con cá mòi ngay,” Đại Tá ra lệnh.
“Ơ, sao lại là tôi? Tại sao Secretario luôn luôn là con mèo chạy vặt, hở? ‘Nhúng đuôi anh vào cái thứ benzena đó, Secretario. Chạy đi kiếm cá mòi đi, Secretario.’ Sao lúc nào cũng là Secretario này?”
“Bởi vì tối nay, thưa quý ngài tốt bụng, chúng ta sẽ được xơi món mực Romana,” Đại Tá đáp lời. “Đó có là lý do tốt chăng?”
“Cái đuôi khốn khổ của tôi vẫn còn bốc thứ mùi benzenaMamma Mia! Có phải ngài vừa nói là mực Romana?” Secretario hỏi trước khi chạy vù đi.
“Má, đám kia là… con gì thế?” con hải âu non lép chép, chĩa cái mỏ về phía bọn mèo.
“Má! Nó gọi anh là Má kìa! Ngọt ngào khủng khiếp.” Einstein thốt lên trước khi bộ mặt của Zorba kịp ném cho nó lời khuyên rằng nên suy nghĩ về chuyện đó kỹ hơn.
“Ờ, caro amico, anh đã làm trọn lời hứa thứ nhất, anh đang thực hiện lời hứa thứ hai, và giờ chỉ còn lại lời hứa thứ ba,” Đại Tá tuyên bố.
“Phải. Cái dễ nhất. Dạy cho nó bay,” Zorba mỉa mai nói.
“Chúng ta sẽ làm được vụ đó thôi. Tôi đang tra trong từ điển bách khoa. Nhưng việc nghiên cứu cũng mất thì giờ lắm,” Eisntein an ủi nó.
“Má! Con đói!,” con hải âu cắt ngang.

Nhưng việc kiếm thức ăn cho con chim non không phải là khó so với việc bảo vệ nó khỏi những hiểm nguy khác. Con mèo mun Zorba đã phải mạo hiểm chui xuống cống ngầm, lãnh địa của đàn chuột hung hãn để ký một giao kèo cấm không cho bọn chuột ăn thịt con chim non. Ngoài ra, “mẹ nuôi bất đắc dĩ” Zorba còn phải giương móng vuốt dằn mặt cả bọn mèo hoang lêu lổng khỏi tha mất đứa con khác loài của mình…

6. Lucky thực sự may mắn
Lucky lớn nhanh như thổi, được bao bọc trong sự yêu thương của bầy mèo. Sau một tháng sống trong tiệm rạp hóa của Harry, nó đã ra dáng một con hải âu tuổi thiếu niên thon thả với lớp lông vũ mềm màu bạc.
Khi có khách tới tham quan tiệm tạp hóa, Lucky theo hướng dẫn cúa Đại Tá, co mình bất động giữa những con chim nhồi bông, giả vờ là một trong số chúng. Nhưng buổi chiều muộn, khi tiệm tạp hóa đóng cửa và lão thủy thủ già đã nghỉ ngơi, nó lại lạch bạch với dáng vẻ của một con chim biển đi xuyên qua các căn phòng, trầm trồ trước hàng nghìn loại vật thể chứa trong đó. Trong khi đó, Einstein điên cuồng giở hết cuốn sách này sang cuốn sách khác, tìm phương pháp giúp Zorba dạy con chim mới trổ cánh tập bay.
“Việc bay bao gồm đẩy không khí ra phía trước và phía sau. À há! Giờ chúng ta đã tìm ra yếu tố quan trọng.” Einstein ngâm nga, vẫn chúi mũi vào một cuốn sách.
“Tại sao con lại phải bay?” Lucky hỏi, hai cánh khép chặt vào thân.
Bởi vì con là hải âu, mà hải âu thì phải bay,’ Einstein đáp. “Với bác thì thật là khủng khiếp, thật là khủng khiếp nếu con không nhận ra điều đó.”
“Nhưng con không thích bay. Và con cũng không thích làm hải âu,” Lucky cãi lại. “Con muốn làm mèo, mà mèo thì không bay.”

Một buổi chiều, nó lạch bạch đi tới cửa ra vào tiệm tạp hóa, ở đó nó có vụ đụng độ không mấy dễ chịu với con đười ươi.
“Tao không muốn phân chim quanh đây đâu, con nhỏ lòi dom kia!” Matthew rít lên.
“Sao ngài lại gọi cháu thế, thưa ngài Khỉ?” Lucky rụt rè hỏi.
“Chim chóc con nào chẳng làm thế: ị bậy khắp mọi nơi. Mà mày thì đích thị là một con chim,” con đười ươi nhắc lại với vẻ hách dịch.
“Ngài nhầm rồi. Cháu là một con mèo và rất biết giữ vệ sinh.” Lucky phản ứng, tìm kiếm sự đồng cảm của con khỉ không đuôi. “Cháu dùng chung cái thùng vệ sinh với bác Einstein.”
“Thật nực cười! Bọn khố rách áo ôm làm cái trò gì mà thuyết phục được mày tin rằng mày là một trong số chúng thế? Mày ngó lại mày tí coi: mày có hai chân, và mèo thì có bốn chân. Mày có lông vũ, còn chúng có lông mao. Còn đuôi mày? Ô, đuôi mày đâu ấy nhỉ? Mày cũng dở hơi chả kém gì con mèo kia, bỏ cả đời cắm đầu vào mấy cuốn sách rồi rên lên ‘Khủng khiếp! Khủng khiếp!’ Đồ chim đần độn. Và mày có biết tại sao lũ đó lại tỏ ra tử tế như thế với mày không? Chúng nó đang đợi mày béo nẫn ra, rồi làm thịt mày thành bữa ăn ra trò. Chúng sẽ chén tuốt cả lông lẫn xương của mày!” con đười ươi rít lên.
Chiều hôm đó, bọn mèo ngạc nhiên khi không thấy con hải âu xuất hiện để xơi món yêu thích – món mực ống mà Seccretario chôm được từ bếp nhà hàng.
Cảm thấy lo lắng, bọn chúng chạy đi tìm con hải âu. Zorba tìm thấy nó buồn bã nằm rúc giữa đám thú nhồi bông. “Con có đói không, Lucky? Chúng ta có món mực đấy,” Zorba bảo nó.
Con hải âu không buồn hé mỏ.
“Con thấy trong người khó chịu à?” Zorba lo lắng hỏi, “Con có bị ốm không?”
“Má muốn con ăn để con béo tròn, ngon lành phải không?” nó hỏi mà không ngẩng đầu lên.
“Không, để con lớn nhanh và mạnh khỏe.”
“Rồi khi con béo, má sẽ mời bọn chuột tới chén thịt con phải không?” nó léc quéc, đôi mắt đẫm nước.
“Con nghe ở đâu chuyện vớ vẩn như thế hả?” Zorba ngoao lên giận dữ.
Nước mắt lưng tròng, Lucky thuật lại tất cả mọi thứ mà Matthew đã nói với nó. Zorba liếm khô nước mắt của Lucky và bỗng nhiên nhận ra mình dang giảng giải cho con hải âu nhỏ, điều mà nó chưa từng làm trước đây:
“Con là một con hải âu. Gã đười ươi đúng ở điểm đó, nhưng chỉ điểm đó thôi. Tất cả chúng ta đều yêu con, Lucky. Và chúng ta yêu con bởi vì con là một con hải âu. Một con hải âu xinh đẹp. Chúng ta chưa từng phủ nhận khi nghe con nói con là mèo, bởi điều đó an ủi chúng ta rằng con muốn giống chúng ta, nhưng con khác với chúng ta và chúng ta vui với sự khác biệt đó. Chúng ta đã không cứu được mẹ con, nhưng chúng ta có thể giúp con. Chúng ta đã bảo vệ con từ khoảng khắc con mổ vỡ lớp vỏ trứng ra đời. Chúng ta dành cho con sự chăm sóc mà không hề nghĩ tới việc biến con thành một con mèo. Chúng ta yêu con như yêu một con hải âu. Chúng ta cảm thấy con cũng yêu chúng ta như vậy, chúng ta là bạn con, là gia đình của con, và chúng ta muốn con biết rằng nhờ con, chúng ta đã học được một điều đáng để tự hào: Chúng ta học được cách trân trọng, quý mến và yêu thương một kẻ không giống chúng ta. Thật dễ dàng để chấp nhận và yêu thương một kẻ nào đó giống mình, nhưng để yêu thương ai đó khác mình thực sự rất khó khăn, và con đã giúp chúng ta làm được điều đó. Con là chim hải âu, và con phải sống cuộc đời của một con hải âu. Con phải bay. Khi đã học hành tử tế, Lucky, ta hứa với con rằng con sẽ thấy hạnh phúc lắm, và sau đó tình cảm của chúng ta dành cho nhau thậm chí còn sâu sắc và đẹp đẽ hơn, bởi đó là tấm chân tình giữa hai loài vật hoàn toàn khác nhau.
“Con sợ bay lắm,” Lucky léc quéc, đứng dậy.
“Khi con tập bay, ta sẽ ở đó với con,” Zorba thầm thì, liếm đầu Lucky. “Ta đã hứa với mẹ con rồi.”
Con hải âu nhỏ và con mèo mun to đùng, mập ú cùng bước đi – con mèo dịu dàng liếm đầu con hải âu và con hải âu duỗi một cánh vắt ngang lưng con mèo.


Sau đó, lũ mèo tự biến mình thành những kỹ sư của NASA, học theo những hình vẽ của L. Da Vinci trong tập bách khoa toàn thư, nỗ lực hết mình để huấn luyện phi công vũ trụ là hải âu và… thất bại. Chúng đành dùng tới kế sách cuối cùng là tìm một Con Người có tâm hồn rộng mở, biết cảm thông với tất cả các loài vật – một Thi Sĩ – giúp chúng mang con hải âu lên tháp chuông, tung nó ra khoảng không. Và con chim, dĩ nhiên là không cần học nó vẫn có thể bay, nhưng chỉ khi nó biết là chính nó muốn bay.

 (hết)

Comments

  1. Ối giời ơi, Lu đọc mấy đọan đối thoại thấy buồn cười quá đi. Buồn cười nhất nhóc chim cứ kêu "má, con đói!" và đọan Đại tá hỏi mèo ú "nó cân nặng bao nhiêu? " =))

    Văn của trẻ em gần với thể loại truyện film hài, nhẹ nhàng và buồn cười. He he, thanks a lot, sáng ngủ dậy đọc cái này cười sảng khoái, bắt đầu một ngày làm việc ngon lành. Tủ sách ku Tom còn truyện nào vui như thế này you kể tiếp cho Lu đọc héng, chụt chịt *.*

    ReplyDelete
  2. Cô Lu giống Tom ghê, chỉ thích đọc truyện hài.
    Mẹ cháu sắp đi mua một mớ sách hài nữa cho cháu, cô Lu cứ chờ nha.

    ReplyDelete
  3. Mua cho Tom đi roài cho cô Lu đọc ké.
    Lu hay xem truyện cười nên Lu bị ảnh hưởng nhìn đâu, bất cứ tình huống nào, Lu cũng thấy có cái để cười cả.
    Có cái lợi, nhờ thế mà khi giải quyết công việc Lu deal với nó dễ dàng và nhanh hơn đồng sự. Từ big deal Lu cho nó sang thành nhỏ như con thỏ, mắc bệnh lạc quan hơn mức bình thường là do tác hại của truyện cười đấy :))

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Thôi, làm Werewolf cho nó lành.

Đàn bà cá tính

Trích "Thư ngỏ gửi tuổi đôi mươi"