Đàn bà cá tính


Ngày đầu tiên quay trở lại viết blog, trong khi đang lang thang đi đọc và comment cho bạn bè thân thiết thì vớ được bài này trên blog bạn Vhlinh, thấy nó giống mớ ruột mình đang định đem phơi, bèn xin cóp về đây, đỡ mất công ngồi kể lể. Bài này của một bạn khác trên tạp chí nào đó. Lại ước giá mà mình biết bạn ấy ở đâu để tới kết tình thâm giao, lại ước giá mà có một bầy đàn những giống cái cá tính (chịu) đa đoan để mình gia nhập, lại ước... thôi, chả thèm ước!

Bạn ấy viết như này:

Tại sao đàn bà khó tính lại khó tìm thấy hạnh phúc? Chẳng phải hạnh phúc như tấm chăn hẹp và chẳng ai giằng kéo với mình, nhưng tự mình cứ đem cuộc sống của mình với chính mình ra đong đếm. Tôi không thấy hình ảnh bà mình, mẹ mình trong cuộc đấu tranh cho hạnh phúc. Tôi tìm thấy sự an phận và lặng lẽ đâu đó trong quá khứ ngày hôm qua.Nhưng còn hôm nay thì sao?
Một ngày trời u ám, chị Hai tôi về nhà với những vết bầm trên má, không ai nói ra nhưng ai cũng biết anh rể lại đi chơi với bồ và về đánh chị. Tôi biết chỉ cần vài lời xin lỗi, nói ngọt, rồi chị tôi lại hí hửng như một đứa trẻ được quà. Nhưng với đứa em kế tôi, chồng chỉ cần để lại dấu tích là vết son trên áo và một vài tin nhắn ngọt ngào của cô bạn đồng nghiệp, nó đã lặng lẽ đặt đơn ly hôn lên bàn, và nhất quyết không thay đổi quyết định. Mọi người xúm lại khuyên can, em tôi chỉ nói: “ Em cảm thấy bị tổn thương”. Dùng đúng từ, rất chính xác, và quyết định rất nhanh. Tôi không nghĩ là em tôi hạnh phúc.
Phụ nữ cá tính thường bị nhận xét là mạnh mẽ, và đôi khi bất cần đàn ông, trong khi đàn ông coi mạnh mẽ thế, nhưng rất cần phụ nữ. Cái tôi của người đàn ông khiến họ mong muốn phụ nữ ấy lệ thuộc vào mình.
Nhưng “sự lệ thuộc” đối với phụ nữ cá tính là một cụm từ mà họ sẵn sàng đánh đổi tất cả để vượt qua nó. Có một anh bạn nói với tôi rằng “tại sao em cứ phải lo chuyện mua nhà, mua xe, thế người đàn ông của em dùng để làm gì? Tại sao không tạo cho họ cơ hội làm người đàn ông đích thực? Để lo lắng cho người họ yêu?” Cuộc đời này đôi khi là một vòng xoay, đàn ông cần một người phụ nữ thông minh và cá tính để hòa nhập chứ không hòa tan, để sẻ chia, để cùng gánh vác chuyện gia đình khi cần, nhưng người phụ nữ cũng đủ khờ dại để nép bên vai họ. Cũng là anh bạn trên còn nói với tôi rằng, đã là phụ nữ hiện đại thì khi chồng đi công tác, phải khéo léo sắp vào vali mấy chiếc condom. Nhưng tôi biết, rất nhiều phụ nữ hiện đại không bao giờ chia sẻ tình yêu, sẵn sàng chia tay và thậm chí nuôi con một mình, chẳng cần cấp dưỡng.
Tìm đâu, một người phụ nữ đủ mạnh để chèo chống gia đình, nhưng cũng đủ yếu đuối để phục tùng người đàn ông của mình? Tôi có người bạn, yêu điên cuồng anh chàng nghệ sĩ đã có người yêu. Không chấp nhận san sẻ và không chấp nhận thời gian chọn lựa giữa hai mối tình, cuối cùng cô chia tay. Người chia tay nuốt nước mắt vào lòng và người đàn ông kia nói rằng “anh không đau cái đau mất em bằng thấy em dửng dưng khi xa anh”!. Bởi vì em cá tính nên em không vật vã, em đủ mạnh để em đứng lên, nhưng không có nghĩa là em không cần anh.
Cá tính là sao? Đa đoan là sao? Tôi thấy xung quanh mình rất nhiều người cá tính. Tôi thấy hình ảnh nữ thi sĩ Hồ Xuân Hương, cái tôi mạnh đến muốn chống lại cả trời nhưng rồi đa đoan khiến bà phải ngậm ngùi:
“Tiếc đĩa hồng ngâm cho chuột vọc
Thừa mâm bánh ngọt để ngâu vầy….”
(Già kén kẹn hom)
Cá tính là mạnh mẽ, là nhạy cảm, là tự tin, là cứng rắn nhưng dễ vỡ. Đa đoan là phức tạp, là một dây nhiều mối. Cá tính khiến bao người đàn bà đẹp ấn tượng bao nhiêu, thì đa đoan càng đe dọa bấy nhiêu.Tôi thấy nỗi đau của người đàn bà cá tính, nỗi đau càng thêm ngấu nghiến hơn vì em đủ thông minh để biết rằng em đang bị đau.
Tôi biết những người bạn của mình, trông mạnh mẽ nhưng rất sợ sự cô độc. Vì sự cô độc là chất axit làm đau thêm những vết thương lòng đã bị tổn thương. Nhưng đàn bà càng cá tính càng dễ bị cô độc, vì họ khó bằng lòng với những gì mình có. Một cuộc sống bình yên với một người chồng hiền lành ư? Không! Như một người câu mực trong đêm, nếu biển không động thì sẽ về tay trắng. Tính đàn bà trong họ luôn trỗi dậy với những dằn vặt và khát khao. Một người chồng giàu có về tinh thần, thông minh và quyến rũ ư? Cái thử thách chiếm hữu đôi khi khiến chính mình mệt mỏi và cần chút bình yên. Nhói lòng. Thế nhưng, đàn bà cá tính thà chọn sự cô độc, chứ không cần một gia đình không hạnh phúc. Không như đàn ông, có thể uống thật say để quên hay dùng sự nghiệp như một bài thuốc chữa nỗi đau tinh thần. Đàn bà tự gặm nhấm nỗi đau của mình và tự mình thoát ra khỏi đàn ông. Nhưng, có người đàn ông nào hiểu rằng: đàn bà, dù cá tính, dù mạnh mẽ đến đâu thì từ đáy sâu trong tâm hồn vẫn là một người đàn bà, mà âu đã là đàn bà thì yếu đuối, rất bất cần nhưng rất hay khóc vì một người đàn ông. Tiếng khóc, có thể không vỡ òa, nhưng nó đủ để họ cảm nhận sâu sắc nhất thế nào là cô đơn. Họ cô đơn bởi vì đàn ông thời nay vẫn thích chọn một phụ nữ, thà nhạt một chút, nhưng dịu dàng, còn hơn một phụ nữ thú vị, nhưng cá tính. Bởi không ít đàn ông vẫn cho rằng, phụ nữ cá tính làm họ mệt!.
Theo ( Khánh Vân- T/c Hàng hiệu)

Comments

  1. he he, bài này Lu đọc bên nhà Bí rồi nha. Đọc xong Lu tự phân tích xem Lu có cá tính ko? thì Lu thấy Lu ko có cá tính, mà là láu cá và hơi bị cà chớn thì đúng hơn. Láu cá và cà chớn vì khi ra làm việc đờn ông chậm tính hơn Lu nên Lu nhảy một phát qua mặt được bọn hắn. Mỗi lần máy móc có vấn đề, mấy ku lính của Lu cứ tru tréo lên bảo phải email ngay cho boss lớn vì có sự cố ko ra hàng kịp lúc.
    Lu hú lên một phát bảo giử trật tự nào, nghiêm chỉnh nào, để yên cho Lu si nghĩ. Bọn hắn xem thế mà ngoan lắm nha you, vợ nhà nói ko nghe chứ Lu nói gì là bọn hắn làm theo răm rắp à. Chả hiểu sao bọn hắn lại tin Lu đến thế. Đúng là đàn ông thì nhẹ dạ ;))

    Nhưng nhờ thế mà Lu nhìn đàn ông thật dễ thương và Lu hay bênh vực họ. Lu thì lại ko sợ cô độc mà Lu lại thích cô độc mình ên mới khoái chứ. Mỗi lần xong công việc Lu thích nhất vác ba lô đi đến những xứ lạ tìm hiểu về văn hóa và lịch sử.
    Lu thích đi ăn, đi chơi mình Lu. Lu cà chớn vì Lu cứ thích làm gì cũng một mình như thế, nhưng cái cảm giác thế giới này chỉ một mình ta nó khoái khoái thế nào ấy.
    Và cô độc có cái lợi là Lu sẽ có dư thời gian để thực hiện những điều Lu thích. Thí dụ như từ đây đến già Lu phải tạo ra một collection "văn hóa toàn cầu". Cố gắng đi càng nhiều nơi càng tốt...và cố gắng kiếm thật nhiều tiền, để Lu có thể thực hiện được một phần nào ước nguyện của ba Lu. Nói chung là ko sợ ế đâu nha ;))

    ReplyDelete
  2. Đã ai bẩu Lu ế mà la ko sợ ế dzậy ta? Đang khen Lu sexy thì lại nhẩy sang chiện ế iếc gì ở đây?
    Mình cũng mê đi chơi khắp thế giới, nhưng khả năng ko cho phép nên hết dám mơ rùi.
    Ủng hộ kế hoạch ngao du của Lu hết mình nha.

    ReplyDelete
  3. hà...nói về ăn mặc, từ bé đến khi ba Lu ổng mất rồi thì ổng luôn luôn bảo Lu là, có bao giờ con chịu ăn mặc cho nhu mì đứng đắn lên một tí ko? Tự ông già Lu ko có chịu đi qua Mỹ chơi nên ko biết thôi, chứ lúc Lu đi làm việc là áo sơ-mi cổ cao tới mũi, thiếu điều muốn tắt thở mà chết vì thiếu dưỡng khí à ;))
    Hôm nay you mần lại cái bờ nốc xem nó tươi tắn đấy.

    ReplyDelete
  4. Ờ, mình thích cái theme này, thỉnh thoảng đổi ảnh trên barner cho zui.

    ReplyDelete
  5. đẹp đấy, treo theme này lên nhìn vào trông you như gái mới nhớn, chưa...mở mắt :))

    you có thấy cai ava của Lu ko? Lu cố tình treo cái hoa Lan màu hồng lên tóc Lu cho có vẻ nhu mì, để người ta nhìn vào biết Lu là đờn bà con gái đấy ;))

    ReplyDelete
  6. Lu làm mình cười sặc lun! Cái gì mà con gái mới nhớn?
    Lu cứ đeo hoa đi cho đời nó tươi, ai nhìn vô cũng mê là được rùi. Mình thích đọc những bài Lu kể về chiện công ty nhưng lại thích series ảnh của Lu ở Hawaii trông hấp dẫn ngon lành!
    Khi được thư giãn thì cứ đeo hoa lên người khỏi mặc quần áo lun, ha? Mình cũng khoái vậy lắm.

    ReplyDelete
  7. Ảnh hoa đấy mình chụp cái chậu cây nhà mình mới mua hôm Tết vừa rồi.

    ReplyDelete
  8. Hình chụp đẹp đó nhìn rất dịu mắt. Đeo hoa mà ko mặc quần áo thì chuyện nhỏ à...có lần một mẫu nude ở lớp vẽ đã làm thế rồi. Đám sinh viên nam chúng nó hình như...hít vào thở ra hăng hơn =))

    ReplyDelete
  9. he he...Lu cũng mê làm việc lắm, vì Lu là đứa háo danh mà. Chỉ có khi đứng trước lính mở máy nói cả ngày thì Lu mới thấy Lu đúng là Lu. You đừng tưởng Lu ít nói là lầm to đấy nhá. Chỉ tại 8 tiếng trong công ti Lu nói hết năng suất rồi, nhưng chỉ nói về công việc thôi, miễn tám linh tinh. Có hôm Lu như bị tẩu hỏa nhập ma khi nói bằng tiếng Việt với mấy ku Ấn Độ đấy, là vì đang chỉ dẫn bằng tiếng Việt cho mấy ku Việt Nam. =))

    Ở Mỹ bây giờ boss họ chuộng những leaders có thể nói thạo nhiều thứ tiếng, chứ ko thích chỉ biết 1 ngôn ngữ đâu you à. Vì biết nhiều thứ ngôn ngữ, thì có thể tự mình training được cho nhân viên tứ xứ và hiểu rõ được tâm tính của người đó, dễ control nhân viên hơn. Lu ko nói được nhiều tiếng Hoa nhưng Lu nghe cũng hiểu sơ sơ mấy câu thông dụng đấy, ;))

    ReplyDelete
  10. you tịt ngòi nữa rồi à? định đợi thêm 100 năm nữa rồi hú lên một phát à? viết tiếp cái gì đọc cho vui vui đi. Lu mấy hôm nay busy việc công ti nên nên ko có viết gì cả, chỉ đi đọc ké thôi.

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Trích "Thư ngỏ gửi tuổi đôi mươi"

Rock + Adam Lambert + Sex & Me inside...