Thôi, làm Werewolf cho nó lành.
1. Trong ngôn ngữ hiện đại ngày nay có một từ đang được ưa dùng: thứ dữ.Chữ này khẳng định đẳng cấp cho cái mà nó nói đến.
Thú dữ hay là thứ dữ? Cho dù là gì thì nó cũng nhấn vào chữ Dữ. Mình chả hiểu nổi nó. Nhất định phải dữ dằn mới được nể, phải không?
2.
Valerie Tong Cuong viết trong cuốn "Providence" được dịch thành "Thiên ý" về đứa con trai của một người mẹ đơn thân như sau:
"Giọng nói của nó luôn ở trong tim tôi. Nó vỡ giọng khàn khàn, lớn trước tuổi. Nó nói: "Mẹ thấy đấy, chẳng mấy chốc con sẽ lớn, lúc ấy sẽ quá muộn để mẹ vuốt ve con".
Nó than phiền vì tôi luôn vắng nhà, nó muốn tôi hưởng trợ cấp thu nhập tối thiểu và ở nhà không đi làm, còn hơn đi làm cực nhọc mà chỉ được lương tối thiểu. Những từ này đã có trong vốn từ vựng của nó mặc dù nó mới chỉ mười hai tuổi. Tôi cứ thắc mắc không hiểu nó có bình thường như những đứa trẻ khác không?
- Thế còn những buổi học thêm ở nhà của con, Paulo, mẹ lấy tiền đâu để trả thầy giáo bây giờ?
- Con không cần học thêm, con có năng khiếu về Toán, thầy giáo bảo thế.
Điều tệ hại nhất là nó nói đúng. Nó làm toán rất giỏi. Có thể nói, nó được sinh ra với cái máy tính trong đầu. Thằng nhóc này đã cao một thước ba mươi chín. Nó bảo tôi rằng chính tôi mới cần học thêm với cậu sinh viên Bách khoa. Theo cách cư xử của nó, chắc chắn nó sẽ trở thành một nhà ngoại giao giỏi. Tôi tin chắc là như thế.
... Từ khi vào cấp hai, Paulo đã thay đổi. Má nó lúc nào cũng phinh phính, làn da mềm mại và có cái gì đó đổi khác rõ rệt trong mắt nó. Đôi lúc, nó nhìn chăm chú vào vài thứ mà mải mê quên hết mọi chuyện xung quanh. Chỉ một tích tắc sau đó thôi, nó lập tức làm tôi phải bật cười. Vì nó thông minh, hóm hỉnh, nó là thằng Paulo yêu quý của tôi. Nó có thể làm một xác chết phải bật cười vào bất cứ giờ nào trong ngày, thậm chí cả ban đêm nữa. Nó đung đưa giữa hai thái cực, tưởng tượng và lý trí, nổi loạn và vâng lời. Nó thường thắc mắc về nhiều chuyện và hay hỏi tôi. Đôi khi chính nó cũng cảm thấy mệt mỏi về điều ấy."
3. Trong cả cuốn sách, đó là đoạn văn khiến mình ấn tượng nhất, mô tả chính xác một bé trai giống hệt nhóc Tom của mình. Cám ơn Valerie.
Khác biệt chút xíu là Tom năm nay 13 tuổi, giọng mới bắt đầu khàn khàn khi cười, Tom cao gần 1m60 rồi. Sự "đung đưa giữa nổi loạn và vâng lời" ngày càng mạnh, vì sự tương phản giữa môi trường sống và những mong muốn của mẹ quá lớn.
Chắc chắn mình không mong bọn trẻ phải đung đưa quá nhiều, nhưng thật sự là khó.
Nếu muốn sống được, bọn chúng phải học cách cắn xé, học cách ăn thịt bất kỳ kẻ nào ngáng đường chúng. Túm lại là phải trở thành Thứ Dữ/ Thú Dữ.
Vậy mà mong muốn của mẹ Tom là con hãy làm một Người Tốt.
Nghe thật là ngu ngốc.
4. Tưởng vậy thôi, chứ giải pháp của Tom đơn giản lắm:
- Thôi, làm werewolf đi mẹ. Lúc làm người, lúc làm sói cũng được mà.
Thế cũng được. Có nghĩa là con sẽ bắt đầu học Nghệ thuật biến hình.
Thú dữ hay là thứ dữ? Cho dù là gì thì nó cũng nhấn vào chữ Dữ. Mình chả hiểu nổi nó. Nhất định phải dữ dằn mới được nể, phải không?
2.
Valerie Tong Cuong viết trong cuốn "Providence" được dịch thành "Thiên ý" về đứa con trai của một người mẹ đơn thân như sau:
"Giọng nói của nó luôn ở trong tim tôi. Nó vỡ giọng khàn khàn, lớn trước tuổi. Nó nói: "Mẹ thấy đấy, chẳng mấy chốc con sẽ lớn, lúc ấy sẽ quá muộn để mẹ vuốt ve con".
Nó than phiền vì tôi luôn vắng nhà, nó muốn tôi hưởng trợ cấp thu nhập tối thiểu và ở nhà không đi làm, còn hơn đi làm cực nhọc mà chỉ được lương tối thiểu. Những từ này đã có trong vốn từ vựng của nó mặc dù nó mới chỉ mười hai tuổi. Tôi cứ thắc mắc không hiểu nó có bình thường như những đứa trẻ khác không?
- Thế còn những buổi học thêm ở nhà của con, Paulo, mẹ lấy tiền đâu để trả thầy giáo bây giờ?
- Con không cần học thêm, con có năng khiếu về Toán, thầy giáo bảo thế.
Điều tệ hại nhất là nó nói đúng. Nó làm toán rất giỏi. Có thể nói, nó được sinh ra với cái máy tính trong đầu. Thằng nhóc này đã cao một thước ba mươi chín. Nó bảo tôi rằng chính tôi mới cần học thêm với cậu sinh viên Bách khoa. Theo cách cư xử của nó, chắc chắn nó sẽ trở thành một nhà ngoại giao giỏi. Tôi tin chắc là như thế.
... Từ khi vào cấp hai, Paulo đã thay đổi. Má nó lúc nào cũng phinh phính, làn da mềm mại và có cái gì đó đổi khác rõ rệt trong mắt nó. Đôi lúc, nó nhìn chăm chú vào vài thứ mà mải mê quên hết mọi chuyện xung quanh. Chỉ một tích tắc sau đó thôi, nó lập tức làm tôi phải bật cười. Vì nó thông minh, hóm hỉnh, nó là thằng Paulo yêu quý của tôi. Nó có thể làm một xác chết phải bật cười vào bất cứ giờ nào trong ngày, thậm chí cả ban đêm nữa. Nó đung đưa giữa hai thái cực, tưởng tượng và lý trí, nổi loạn và vâng lời. Nó thường thắc mắc về nhiều chuyện và hay hỏi tôi. Đôi khi chính nó cũng cảm thấy mệt mỏi về điều ấy."
3. Trong cả cuốn sách, đó là đoạn văn khiến mình ấn tượng nhất, mô tả chính xác một bé trai giống hệt nhóc Tom của mình. Cám ơn Valerie.
Khác biệt chút xíu là Tom năm nay 13 tuổi, giọng mới bắt đầu khàn khàn khi cười, Tom cao gần 1m60 rồi. Sự "đung đưa giữa nổi loạn và vâng lời" ngày càng mạnh, vì sự tương phản giữa môi trường sống và những mong muốn của mẹ quá lớn.
Chắc chắn mình không mong bọn trẻ phải đung đưa quá nhiều, nhưng thật sự là khó.
Nếu muốn sống được, bọn chúng phải học cách cắn xé, học cách ăn thịt bất kỳ kẻ nào ngáng đường chúng. Túm lại là phải trở thành Thứ Dữ/ Thú Dữ.
Vậy mà mong muốn của mẹ Tom là con hãy làm một Người Tốt.
Nghe thật là ngu ngốc.
4. Tưởng vậy thôi, chứ giải pháp của Tom đơn giản lắm:
- Thôi, làm werewolf đi mẹ. Lúc làm người, lúc làm sói cũng được mà.
Thế cũng được. Có nghĩa là con sẽ bắt đầu học Nghệ thuật biến hình.
Đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy.
ReplyDeleteĐối với Lu, ai đàng hoàng thành thật với Lu thì Lu sẽ đối lại như thế. Ai ko tốt, Lu sẽ tránh xa thôi vì dây dưa với họ chỉ thêm phiền.
Còn ai mờ ngáng đường đi của Lu, thì Lu dập lại cho nó dẹp như con tép. Vì mình ko dập nó thì nó sẽ dập lại mình.
Nói chung, hiền với đúng người thôi, nhịn cũng có chừng mực thôi. Vì mình hiền quá thì ra làm việc sẽ thất bại, ai cũng muốn tiến thân, và cũng đừng ai dẫm chân ai cả.
Đứa nào dẫm chân chơi trác Lu, thì Lu ko ngần ngại mà chiến với nó đâu nhe you. Lúc đó máu độc tài của Lu sẽ trỗi dậy, vì nó dở hơn mà dám láo chơi hèn hay chơi dơ, là Lu cho nó thành chicken no head ngay ;))
Hehe đứa nào láo vặt đầu nó chơi, Lu chiến dữ ha!
ReplyDeleteDạo này nhóc Tom đang tuổi băn khoăn hướng nghiệp, làm nghề gì cho nhiều xiền, phải làm người như thế nào v.v.
Mẹ Tom bảo con cứ nhe nanh, giơ móng vuốt ra mà tiến lên. Khỏi lo mình có xấu hay không xấu, xung quanh toàn một bầy như vậy mà.
Thì phải thế mờ you. Mình ko hại ai, ko đụng chạm ai, nhưng nó láo với mình thì vặt lông gỏ mõ nó. Mình ko vặt nó thì nó sẽ vặt mình. Lu đã từng dập tắt nhiều cuộc nổi loạn mưu đồ tạo phản của nhân viên nên Lu rất có kinh nghiệm chiến đấu :))
ReplyDeleteTư vấn cho nhóc của you. Làm nghề nào có xiền nhiều thì tốt nhưng nghề đó cũng là đam mê và sở thích của mình thì thật hoàn hảo.
Lu làm điện tử chỉ để kiếm sống chứ ko thích đâu. Art thì thích vẽ vời bậy bạ nhưng ko theo vì họa sĩ thì nghèo rớt mồng tơi à. Lu xài nhiều lắm nên ko làm họa sĩ được.
Cuối cùng thì thấy nghề tài tử nhất là vừa uống rịu vừa kinh doanh. Lu thuộc dạng tứ đổ tường nên toàn làm chuyện hư hỏng thui. Vẽ thì phải vẽ nude mới thấy sướng tay sướng mắt.
Làm người như thế nào hả? cho tới nay thì Lu đi theo xì tai này : sống thẳng thắn thành thật, ko gạt ai, ko lợi dụng ai, tôn trọng tất cả (đây là lúc Lu đang cho ăn bánh).
Ai láo thì dập cho nó chết, đã xử đẹp mờ ko nghe thì "thà giết lầm còn hơn bỏ xót" <--câu này của Tào Tháo trong Tam Quốc Chí :))
He he, thứ 7 này Lu lên Napa dự party của thèng ku 187 cái xuân xanh. Ăn uống rịu chè hoài...mõi miệng wá :))
ReplyDeleteMuốn làm rịu thì trước hết phải có vốn, muốn có vốn nhiều thì lại đi làm điện tử hả cô Lu? Nhóc Tom cũng mê công nghệ lắm, đang có ý định tự học lập trình với bác Gú-gồ nè. Tức là nhóc định tự lần mò học lỏm trên mạng đó.
ReplyDeleteTrời, ăn uống nhậu nhẹt mà cũng than mỏi miệng nữa hả? Chè chén nhiều mới mở mang cái khẩu vị mà tạo ra các món ăn ngon đấy. Người sành ăn thì mới biết nấu ngon mà, nhỉ?
Uhm, thì bám hảng điện tử mới có vốn làm rịu mờ. Có làm được rịu rồi thì cũng phải trụ lại hảng 1 xí để phòng hờ làm ăn chưa thuận chiều thì có cái hậu để bù lỗ.
ReplyDeleteThật ra mấy thèng ku tech Ấn Độ làm cho project của Lu chúng nó khá lắm đấy you à. Làm hãng điện là để có benefit y tế, có tiền hưu về già, chứ chúng nó đứa nào cũng có business riêng ngoài giờ ở công ti đó.
Có thèng là chủ một bodyshop chuyên sữa chữa ô tô, có thèng là chủ một tiệm giặt ũi, có thèng thì có tiệm liquor bán rịu đó.
Bởi thế nên có đứa nó dành trọn cả lương làm công ti cho con nó học bác sĩ. Học ở bác sĩ ở Mỹ nếu ko có được học bổng thì rất tốn kém.
Thông minh và có khiếu về toán thì có thể tự học lập trình trên mạng được đó you. Có nhiều đứa bạn của Lu có khiếu về lĩnh vực này đã tự học mà ko cần tới lớp. Lu thì chuyên môn là về hardware, trị bệnh máy móc phần cứng thì Lu thuộc dạng được mấy thèng ku Ấn gọi là master rùi :))
ReplyDeleteĐọc bài viết này mình rất thích !
ReplyDeleteTưởng vậy thôi, chứ giải pháp của Tom đơn giản lắm:
- Thôi, làm werewolf đi mẹ. Lúc làm người, lúc làm sói cũng được mà.