Hum qua thì mình kêu "Ối mạ ơi!" bằng tiếng Ý, ai ngờ hum nay phải viết đôi dòng về những ngừi mẹ. Chỉ vì bạn Lu có hé lộ đôi chút về tình cảnh thời ấu thơ của bạn ấy, mà bạn ấy lại là con người nhạy cảm, dễ tổn thương, giờ lại đang chịu nỗi cô đơn trống vắng hơn bao giờ hít. Bạn thưn mến ạ, mình cũng không bao giờ có ý muốn ôn nghèo kể khổ, chỉ muốn bạn thấy những cảnh đời bất hạnh hơn để đỡ cảm thấy "sao mình khổ thế", vậy thui. Từ năm 7 tuổi là mình đã có nhiệm vụ trông đứa em lên 2, lau nhà, nấu một nồi cơm bằng bếp đèn dầu, nhặt rau. Công việc nhiều dần lên theo độ tuổi, mình nhớ việc làm mình mất thì giờ nhất lúc lên 8-9 tuổi là giành nhau, thậm chí đánh nhau với trẻ con trong xóm để hứng từng gáo nước từ vòi nước công cộng, trút vào một cái thùng, rồi, do nhỏ quá, nên chỉ có thể xách từng nửa thùng, lê lặc lè giữa hai chân mang vào cái thùng tôn trữ nước của nhà mình mà đổ vào. Cái xóm nhỏ ấy chỉ có vài nhà là công chức nhà nước, còn lại toàn dân lao đ...