Người đẹp

Hôm nay thứ 7, Tom được ngủ bù. 12 trưa bị mẹ gọi dậy, chả lẽ cứ để Tom ngủ sang chiều?
Tom vừa dụi mắt, vừa ngáp, vừa hỏi:
- Ảnh mẹ trên blog đấy à?
- Không, sao mẹ đẹp thế được?
- Con thấy giống hệt mẹ hồi ở nước ngoài.
- Giống mẹ 20 năm về trước à? Cô này là ngôi sao ĐA một thời đấy. Đi rửa mặt đi xem mẹ còn giống cô ấy không.
Rửa mặt xong, quay ra:
- Cô ấy vẫn giống mẹ. 
Đáng lẽ phải là "mẹ giống cô ấy" chứ nhỉ? Cô ấy là ngôi sao, là người nổi tiếng. Mẹ chỉ là phó thường dân. Nhưng có vẻ như Tom đã quen lấy mẹ làm chuẩn để đo thế giới nên không thèm đổi cách nói.

Cô ấy đây:
 
Cô Việt Trinh này phải cám ơn Tom vì đã được khen là giống mẹ Tom.
Mẹ cháu thì cũng là người hào sảng nên lăng-xê cô ấy 1 phát trên blog này. Dưới đây là phát biểu của bác Lê Thị Liên Hoan về cô.

13/05/2011 Đạo diễn Lê Hoàng "kể xấu" Việt Trinh
Bây giờ mà viết về Việt Trinh thì không biết là sớm hay muộn. Đã có một thời, có xa xưa gì đâu, số lượng tạp chí có in hình Việt Trinh trong một tháng khéo chất cao hơn đầu cô.
Tôi không phải đạo diễn đầu tiên của Việt Trinh, càng không phải đạo diễn cuối cùng. Nhưng tôi cùng với cô có tham gia một sự kiện đặc biệt, nếu không nói là rất đặc biệt cách đây hai mươi năm, đó là cùng Việt Trinh đi làm phim Việt Nam ở nước ngoài.

Bộ phim ấy đã chìm vào quên lãng rồi, những khán giả teen hôm nay khéo không hề biết có nó ở trên đời (cũng đáng đời nó chăng?). Nhưng tôi vẫn nhớ như in hình ảnh Việt Trinh ngày ấy.Đó là một cô bé có nước da bánh mật, khuôn mặt bầu bĩnh và đặc biệt đôi mắt rất đẹp. Nếu xét về ngoại hình, lúc đó như Việt Trinh cực chuẩn. Chỉ có những lớp diễn viên nữ sau này mới có chân dài hơn. Việt Trinh học cùng lớp diễn xuất với Lê Tuấn Anh (hình như Lý Hùng nữa thì phải!). Theo tiết lộ của vài học sinh lúc đó, chả biết đúng hay sai (tôi cầu trời cho sai) thì chương trình học chủ yếu là chơi và đánh bài, thỉnh thoảng có thay đổi bằng cách đánh bài và chơi.

Việt Trinh hồi ấy đi một chiếc xe gắn máy chả hiểu nhãn hiệu gì, nhưng cũ kỹ như những ý đồ kịch bản, sơn màu đỏ và vỡ một miếng to ở mũi. Ưu điểm duy nhất của xe là gây ra nỗi sợ hãi cho kẻ nào muốn lấy trộm, vì nó có khả năng chết máy bất kỳ lúc nào.

Bộ phim đầu tiên của tôi có Việt Trinh, Mỹ Duyên, Lê Công Tuấn Anh, Lê Tuấn Anh. Có một cảnh quay Việt Trinh đến từ tám giờ sáng, ngồi chờ đến 2 giờ chiều và cô vẫn tươi như hoa (Sau này, tôi nghe đồn có những đoàn phim ra từ 8 giờ để đợi tới trưa Việt Trinh tới, và tất cả mọi người cũng đều cố gắng... tươi như hoa, vì sợ làm cô giận).

Việt Trinh kể với tôi, hồi nhỏ cô không bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành diễn viên. Cô đã từng đi bộ mười mấy cây số đường đất trong đêm để xem phim “Ván bài lật ngửa”. Cô không tiết lộ là đi dép hay đi đất.
   
Sau “ngọc trong đá” của đạo diễn Trần Cảnh Đôn, có lẽ “Xương rồng đen” của đạo diễn Lê Dân (nhưng có sự đóng góp cực kỳ lớn của nhà quay phim Đinh Anh Dũng) là bộ phim Việt Trinh nhớ nhất. Dũng có kể với tôi rằng, trong thời kỳ cực thịnh của cô, lúc mà Việt Trinh có thể một ngày đóng tới ba phim và lên sân khấu họ cũng có khán giả mua vé, Việt Trinh vẫn bảo với Dũng: “nếu bây giờ anh làm kiểu “Xương rồng đen” thì em vẫn đóng không công”! Dũng nói xong, thở dài bảo tôi: “Tao cũng không tin lắm”.

Theo tôi, Việt Trinh tuy còn rất trẻ đẹp, đã có ba thời kỳ của sự nghiệp: lúc bước vào nghề, thời đỉnh cao và bây giờ. Tôi may mắn chỉ quen cô lúc đầu và gặp cô lúc sau, tuyệt đối không biết gì vào lúc giữa, cho nên không bị thành kiến hay tức tối gì cả.

Tại sao lại tức tối? Tại đã có lời kể rằng: mấy người quen Việt Trinh từ thuở “hàn vi” tới khi làm phim “mì ăn liền” đã bị Việt Trinh làm cho choáng váng. Đạo diễn Quốc Long chẳng hạn. Ông nghĩ mình là thầy cũ, sẽ được cô tới quay đúng lịch hẹn nhưng hình như không phải thế.

Lần gặp gần đây nhất của Việt Trinh với tôi cũng đã lâu lắm rồi, trong một chương trình truyền hình, tôi và cô cùng ngồi nói chuyện. Hai anh em đều không được tự nhiên. Có một cái gì đượm buồn rất khó tả.
Nói thẳng ra, trong cuộc đời nghệ thuật của Việt Trinh, tôi không đóng vai trò gì lớn. Tôi chỉ là một trong những người đầu tiên mà những kẻ như vậy khéo có rất nhiều. Những lúc cô vui buồn sau này, tôi cũng không có mặt để đóng vai nâng đỡ hay động viên gì cả. Cô cũng chả cần tôi, tôi chả ảo tưởng chút nào. Nhưng tôi viết bài này về Việt Trinh, vì nghĩ rằng số phận của cô cũng đồng hành với số phận của phim thị trường Việt Nam.

Đó là được đón nhận một cách ngơ ngác, sau đó được tung hô lên tận mây xanh rồi lại được xem xét một cách nghiêm khắc, vội vã, bất công.


Có rất nhiều thứ đầu tiên ở Việt Trinh: là ngôi sao đầu tiên sau năm 75 của giai đoạn phim dành cho khán giả, là diễn viên đầu tiên đi xe hơi trong đầu năm 80, là diễn viên đóng nhiều phim nhất, được trả thù lao cao nhất, được nhiều người yêu mến nhất, làm khổ nhiều đạo diễn nhất, có nhan sắc lâu bền nhất, có những thời gian vắng mặt khó hiểu nhất, gây cho người ta một cảm giác bâng khuâng nhất khi gặp lại. Nếu sau này có một bộ phim về Việt Trinh, tôi nghĩ khéo chính cô cũng không đóng nổi vì vai đó quá phức tạp!

Theo Đẹp

Comments

  1. Ồ, Việt Trinh sau này trắng trẻo hẵn ra nhìn khác quá. Vẫn còn đẹp nhưng tiếc mái tóc dài đã cắt ngắn đi.
    Lu nhớ cô diễn viên này đẹp nhờ đôi mắt biết diễn xuất, giống như Trà Giang có đôi mắt sâu buồn, Việt Trinh cũng có đôi mắt buồn to hay long lanh như ngấn nước.
    Ông trời cũng kì lạ, cho đàn ông lúc nào cũng được trẻ lâu hơn phụ nữ. Nhưng, đôi khi ông ấy hình như ngủ quên, nên để lọt sỗ vài phụ nữ không có tuổi, thời gian cứ trôi và họ vẫn cứ tồn tại chưa chịu tàn.
    Mẹ Tom sướng nhe, được ku con khen là Việt Trinh giống mẹ :)

    ReplyDelete
  2. Mình cũng nhớ cô này ngày xưa da ngăm ngăm, mà giờ đã thay da đổi thịt, trông trẻ hơn cả khi còn trẻ.
    Ngày trước, cùng thời cô này, mình ấn tượng với cô Thu Hà vì khuôn mặt cô ấy giống hệt đứa em họ mình, mà đôi mắt em mình còn to và đẹp hơn Thu Hà, hàng mi dày, cong vút, cái nhìn còn buồn và sâu hơn cả Việt Trinh. Đứa em đó là con gái út ông cậu ruột mình. Khi mình về nước, mình lôi nó từ Thái Nguyên về HN, cho ở nhà mình, cho đi học nghề làm tóc, chỉ mong nó quên mấy đồi chè, ở hẳn lại đô thị cùng chị em. Mình không muốn cho nhan sắc của nó tàn tạ nơi cửa rừng. Thế mà nó vẫn cứ đòi về quê để cưới thằng người yêu dở hơi của nó. Rút cuộc bây giờ nai lưng ra làm nuôi thằng chồng ăn bám cùng mấy đứa con.
    Đúng là nhan sắc đó đã bị trời định là phải tàn tạ nơi cửa rừng rồi. Cứ nhìn mấy cô này mình lại thương cô em mình.

    ReplyDelete
  3. Nhan sắc nào rồi cũng có lúc chẳng tàn? ở đâu có tình yêu thì ở đó có sự sống, cho nên, em của you có ở rừng có nuôi chồng con thì đó cũng là sự lựa chọn theo con tim của cô. Biết đâu, cô ở phố lại ko thấy happy thì sao?

    ReplyDelete
  4. Cái cớ để tiếc là từ khi có con nó đã rất buồn vì vỡ mộng tình yêu với một thằng chồng lười biếng, gia trưởng, ngu ngốc. Càng ngày nó càng cắm mặt xuống đất không muốn nhìn ai. Có vậy mới thương.
    Lu được ở trong xã hội mà mọi thứ đều ưu tiên phụ nữ nên không thể hình dung sự phân biệt đối xử với phụ nữ rất nặng nề, nhất là ở nông thôn VN.

    ReplyDelete
  5. Mỗi người có một số phận riêng mà. Lu cũng lucky là được ra sống và học ở xứ người, nên quan niệm của Lu thay đổi nhiều lắm. Lu suy nghĩ phóng khoáng hơn và hướng về tập thể hơn là cá nhân riêng. Phải biết thắng số phận để vượt lên, xứ người họ dạy Lu như thế.

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular posts from this blog

Thôi, làm Werewolf cho nó lành.

Đàn bà cá tính

Trích "Thư ngỏ gửi tuổi đôi mươi"